Yên Sơn

ĐÔNG VỀ


Bếp lửa chừng sắp tàn
Mùa Đông thì tới vội
Dẫu vẫn biết không ai chờ ai đợi
Mùa cứ sang và hơi lạnh cứ sang
Cuộc sống con người nhiều lẽ trái ngang
Cứ chen lấn giữa trần ai nghiệt ngã


Mơ làm người khách lạ
Không tùy thuộc vào đâu
Giữa dòng đời lắm trong đục, bể dâu
Không vướng bận vào muôn vàn hệ lụy
Mơ giấc ngủ vô tư, không mộng mị
Mơ tin yêu luôn treo trước cửa nhà


Bỗng chốc thấy mình già
Khi soi gương tìm bóng
Hơn hai vạn ngày lướt qua quá chóng
Có được gì ngoài tay trắng trắng tay
Quê hương bên kia, mình ở bên này
Tim quặn thắt khi nhìn về Tổ Quốc


Đâu dễ gì quên được
Đã một thuở ngang trời
Cánh đại bàng hiện hữu nơi nơi
Từ Mũi Cà Mau tới Đông Hà xa thẳm
Bữa gặm bánh mì, bữa cầm xôi nắm
Vẫn vui đùa với sinh tử tử sinh


Cuối tháng tư bảy lăm
Bỗng tan đàn sẩy nghé
Nơi xứ lạ, đời thăng trầm dâu bể
Vẫn mong chờ ngày trở lại quê xưa
Ba mươi sáu năm – nói mấy cho vừa
Bao nhiêu hy vọng để rồi thất vọng


Gió đông về lạnh cóng
Bếp lửa sắp tàn hơi
Nhớ chỉ là để an ủi mà thôi
Ngày đất nước phồn vinh còn xa lắm
Nhìn chung quanh Cộng Đồng mình chìm đắm
Tranh hơn thua, gây phân hóa, nghi ngờ


Đất nước mình bây giờ
Lũ tham tàn mặc sức
Biển, Đảo, tài nguyên giặc Tàu ăn cướp
Buôn bán nhượng phần. Hoạnh hoẹ người dân
Mình làm gì ngoài đau đớn, hờn căm
Khi cơn lạnh mùa đông đang ập tới


Yên Sơn
20101229

Được bạn: vdn 30.12.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "ĐÔNG VỀ"